Hai em sinh viên vạch bím nhau ra xơi

Đoàn người lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang trong cơn mưa lất phất,giống như mẹ Bình cũng tiều tụy hốc hác vì sự kiện này,bố nó mất quá đột ngột mà,nó thấy thiêu thiếu và mất đi một điều gì đó rất quan trong,vâng ,chính là người cha mà Bình rất mực thương yêu,bây giờ bao nhiêu tình cảm của nó đều dành hết cho người quả phủ trẻ đẹp đang đi không vững bên cạnh nó,người đó chính là mẹ Bình.Nó ghì chặc mẹ vào lòng như muốn che chở người mẹ yếu đuối vì một cú sốc đột ngột khỏi những hạt mưa lạnh lẻo.Nhưng một cảm giác khó chịu khi bàn tay nó chạm vào người mẹ nó,cái cảm giác là lạ giống như mỗi lần nó ngồi cạnh hoặc đùa giớn với những cô bạn học cùng lớp mà nó thích và nó biết không thích hợp vào thời điểm này
Hai mẹ con về trong im lặng,nó biết không một từ ngữ nào có thể an ủi được mẹ nó lúc này và cứ thế hai người không ai nói với ai một câu nào cho đến khi về đến nhà.vào nhà Bình nhẹ nhàng dìu mẹ nó lên gác,và mang đến cho mẹ một tách trà.